Một nữ tu sĩ gõ cửa đi vào, mặc một bộ váy dài thướt tha màu ánh kim, trên người đeo một cây trâm phượng hoàng bằng vàng, khuyên tai bằng vàng, vòng tay vàng và các đồ trang sức bằng vàng khác, nhưng trông không hề tầm thường chút nào. Trái lại, nhìn lại cực kỳ cao quý và xinh đẹp lộng lẫy, giống như là hoàng hậu của một quốc gia vĩ đại vậy, trái lại Nhạc Thiên nằm trên chiếc ghế làm nền nhìn lại càng giống như là phú nhị đại vậy.
Nữ tu sĩ cẩn thận dè dặt, bước chân nhẹ nhàng như mèo, kề tai nói nhỏ:
"Sư huynh, có một đạo sĩ trông không giống đạo sĩ cho lắm, hòa thượng cũng không giống là tạp dịch đệ tử, muốn gặp ngươi, nói muốn cám tạ ân đức của ngươi, ta thấy hắn là tu vi Nguyên Anh, cho nên tới bẩm báo một tiếng."
"Không gặp!"
"Vâng."