Trong quá trình lễ bái, Lý Thanh Sơn cảm thấy càng lúc càng mệt mỏi, mỗi một lần đều giống như đang phải trải qua một trận đấu đầy gian khổ, bị rút cạn hết toàn bộ sức lực tinh thần, nhưng mà hắn mới chỉ niệm kinh một lát mà thôi.
Rốt cuộc thì những tinh khí thần đó làm sao lại biến mất vẫn còn là một điều bí ẩn, có vẻ như những thứ hải sản lộn xộn kia không phải là vật hiến tế thật sự, mà đó chính là hắn.
Thần ân như biển, thần uy như ngục.
Đại Tự Tại Thiên vốn khó có thể suy đoán được, may mắn và bất hạnh, có lẽ chỉ bị ngăn cách bởi một ranh giới vô cùng mong manh.
Nhưng ít nhất thì ở hiện tại, hắn vẫn rất may mắn rồi, sự lĩnh hội về "Tự tại thiên thư" càng ngày càng tăng lên.