Cố Nhạn Ảnh vội vã nghiêng sang một bên để tránh. Thoáng cái Ngao Huyền đã mạnh mẽ nhào lên.
Lần này tốc độ của Ngao Huyền không còn nhanh như trước nữa, thậm chí trông có vẻ chậm chạp hơn, đủ để thấy ánh sáng di chuyển qua từng miếng vảy rồng của hắn. Nhưng tiếc là bây giờ nàng chỉ đang nói như rồng leo làm như mèo mửa mà thôi, tốc độ kém xa so với tầm nhìn.
Vì thế không chút do dự ngự gió phi thẳng lên tầng mây, chạy trốn như bay.
Ngao Huyền thầm thấy kinh ngạc, chợt nảy ra nghi vấn:
"Nàng cùng lắm mới vượt qua năm lượt thiên kiếp mà thôi, sao lại dám đánh tới tận đây chứ. Với lại truyền nhân Bạch Cốt kia cũng không thấy đâu, không lẽ họ có âm mưu gì?"