Ngược lại, hắn càng thấy tỉnh táo hơn. Lựa chọn một con sông băng xa nhất rồi nhanh chân bước đi.
Gió lạnh buốt làm đông cứng hai cầu mắt, biến thành hai quả cầu băng mờ mịt. Thế nhưng bước chân không hề chậm lại, trong đầu phác hoạt ra dáng vẻ của tòa băng sơn rồi tiếp tục đi về phía trước. Mãi tới khi chạy băng băng trên sông băng.
Một đường hít vào thở ra gió lạnh, ăn băng uống tuyết, ngã lại bò dậy...
Nếu hắn có thể nhìn thấy sẽ phát hiện con sông băng kia xa không thể với, không thể tới gần được dù chỉ một bước. Nhưng hắn không để ý, hắn không muốn dừng chân lại.
Trong lòng Điện Thanh Đại Quỷ dâng trào cảm giác khó nói, hỏi: