Thợ thủ công thì vô cùng chăm chú làm việc của mình, tuy không sống bằng việc này, nhưng lòng nhiệt tình phát phát ra từ trong nội tâm. Đặt bừa một người trong trần thế thôi cũng là những đại sư nhập Thánh siêu phàm. Những món hàng mỹ nghệ trong tay họ đều vô cùng tinh xảo tuyệt luân, nếu ở thế giới bình thường chắc chắn sẽ có giá trị liên thành. Còn ở đây, chúng được đặt ở ven đường, để những người đi qua tùy ý lựa chọn hoặc bình luận.
Mà thứ dùng để giao dịch không phải tiền vàng tiền đồng, mà là những hạt bồ đề.
Ở chốn này, chỗ nào cũng có cây bồ đề cả, thế nên nó không hề đáng giá. Nhưng người nơi này đều không có tạp niệm trong lòng, bồ đề chỉ là bằng chứng để họ tín nhiệm nhau, họ dùng hết khả năng để đạt được thứ mình muốn. Nếu ngươi bảo họ không cần làm gì cả thì có lẽ, họ sẽ cảm thấy nhàm chán.
Dọc đường đi, miệng Đản Sinh chưa từng rảnh rỗi lúc nào. Trong lòng hắn ôm một đống đồ ăn và đồ chơi. Tuy rằng trong tay hắn không có một quả bồ đề nào, nhưng Ngưỡng Quang phương trượng lại đang đứng bên cạnh hắn. Người ngoài tưởng hắn là tiểu hòa thượng đang đi vân du cùng sư phụ, thế là tranh nhau nhét đồ vào lồng ngực hắn.
"Nơi này... Đúng là..." Hắn nuốt ực hết đồ ăn trong miệng: "... Một nơi tốt!"