Khuôn mặt Thao Thiết giữa trời lại trở về biểu cảm hiền lành, câu nói như một lời đảm bảo của trưởng bối với hậu bối trên chiến trường. Lấy thân là khiên chắn, lấy máu làm lời thề. Vì thị tộc, vì tộc nhân.
Lý Thanh Sơn đã tin bảy tám phần, nhưng một khi tiến vào động phủ của Thao Thiết Ma Thần, đối diện với bản tôn của Ma Thần thì hắn chẳng khác nào cá trên thớt, mặc cho người ta xâu xé.
"Câu hỏi cuối cùng, vì sao những Ma Thần khác lại không biết ta? Ta đã gặp Đào Ngột và Cùng Kỳ, lại còn có chút ân oán với Cùng Kỳ nữa."
"Hừ, nghiệt tử của Thiếu Hạo thị tộc mà thôi, cũng chẳng phải tộc nhân của chúng ta nên tất nhiên hắn sẽ không biết được bí mật này. May hắn có mắt nhìn, không dám động tới ngươi, nếu không ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn. Yên tâm, dù có ân oán gì ta cũng giải quyết giúp ngươi."
Lý Thanh Sơn thở phào một hơi, không còn do dự gì nữa. Dù Thao Thiết là Ma Thần có ác danh đi chăng nữa, nếu ngay cả tộc nhân cũng không thể tin tưởng được thì còn ai đáng tin chứ?