Chờ tới khi đi sâu vào lâm viên hơn, cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng của Phật Tổ, ngài không hề vàng lóa mắt và khuôn mặt tròn trịa như mấy pho tượng trong chùa miếu, ngược lại mặt mũi tiều tụy, đôi mắt cong như chim ưng. Thoạt nhìn giống như một vị lão tăng bình thường đang ngồi trong Kỳ Viên, không có điểm nào đặc biệt cả.
Khóe miệng kéo xuống và cái mũi ưng thật cao làm khuôn mặt ngài càng thêm khó chịu, nếu có người phàm nào bắt gặp ngài trên đường chưa chắc đã chịu bố thí cho ngài một bát cơm.
Trong lòng Lý Phượng Nguyên cảm thấy thân thiết kỳ lạ, giống như huyết mạch tương liên. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cánh cửa đó mở rộng, lập tức hiểu thấu đáo tất cả nhân quả.
Hắn khó tin nói:
"Ngươi là... Nguyên Thủy Phượng Hoàng?"...