CHƯƠNG 948: TRỞ NGẠI
Phần lớn tâm trí của Tiểu An cũng không để ý đến chuyện luận pháp, mà là đang nhớ đến sự an nguy của Lý Thanh Sơn, nhưng trước giờ nàng đều không thể hiện cảm xúc, phản ứng ngôn ngữ lại nhạy bén nên ngay cả Tịch Quang thiền sư cũng không nhận ra. Nếu hắn biết Tiểu An chỉ dành hai đến ba phần tâm trí để đối đáp với hắn thì không biết sẽ có phản ứng gì, là phẫn nộ bất mãn hay là càng vui mừng hơn.
Con ngươi đen nhánh của Tiểu An tựa như giếng cổ không một gợn sóng, ở trong đôi con mắt này thì Đại Hùng bảo điện vàng son lộng lẫy chỉ là một màu trắng đen trong suốt. Đàn hương nồng nàn trở nên thoang thoảng mà nhạt nhẽo. Đôi môi Tịch Quang thiền mấy máy thốt ra Phật pháp tinh diệu, nhưng truyền vào tai là nàng quên luôn. Chuông sớm trống chiều cũng xa xôi như có như không.
Đây cũng không phải do ngũ quan hay giác quan thứ sáu của nàng không đủ nhạy bén, mà nó gần như đạt tới loại cảnh giới vô sắc vô tướng mà Phật gia có nói tới. Đệ tử cửa Phật bình thường diện bích ba năm mà cảm nhận được cảnh giới này trong một cái chớp mắt cũng coi là đạt lĩnh ngộ cực lớn, tu vị tiến bộ nhanh chóng, nhưng với nàng thì cảnh giới này nằm trong tầm tay mỗi giây mỗi phút.
Đùng.