CHƯƠNG 1103: Ý ĐỒ
Tiểu An ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, khuôn mặt vẫn không chút thay đổi, mái tóc dài như rong biển phiêu đãng theo gió, thân hình thậm chí không hề ngả ra sau một chút nào, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, không để ý kim cương khổng lồ kia, cái gọi là “Thái sơn có sụp trước mặt cũng không đổi sắc” cũng chỉ đến vậy mà thôi.
“Ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi?”
Kim Cương trăm trượng chăm chú nhìn Tiểu An nho nhỏ, vẻ tức giận trên mặt dần bình ổn lại. Môi mở ra, phát ra tiếng vang như chuông hồng đại lữ, cuồn cuộn vang vọng trong Bảo điện Đại Hùng.
“Ngươi muốn gϊếŧ ta, ta không thể ngăn cản, sợ cũng vô dụng. Nếu ngươi không muốn gϊếŧ ta, ta cần gì phải sợ chứ?”