CHƯƠNG 1358: NHẬN THÂN
Hiển nhiên dung mạo hắn không thể so sánh với vẻ tuấn tú của Hoa Thừa Tán, nhưng cũng chẳng khác gì hổ chiếm núi rừng, có phong thái rất nổi bật, dù cho im lặng ít nói nhưng không một ai lơ là sự tồn tại của hắn được.
“Lẽ nào Linh Lung không đẹp sao?”
Một nữ tử ngồi bên cạnh nhẹ nhàng đẩy hắn, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ hờn dỗi thỏa đáng. Vóc người của nàng rất nhỏ nhắn xinh xắn tựa như thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, nhưng lại có đường cong lả lướt, lồi lõm tinh tế. Còn gương mặt trẻ con vô cùng mịn màng, cực kỳ đáng yêu, tỏa ra sức hấp dẫn đặc biệt.
“Rất đẹp.”
Lý Thanh Sơn rũ mi mắt, hững hờ đáp lại. Nữ tử này thật sự rất đẹp, lại còn khéo léo, e rằng ở đây chỉ có Hoa Thừa Lộ mới vượt qua nàng được.
“Vậy sao ngươi vẫn không nhìn ta?”
Sau đó nữ tử kia lại kề sát vào tai hắn mà nhỏ giọng nói rằng:
“Lẽ nào là sợ Hoa thống lĩnh ghen sao?”
Hơi thở kia như hoa lan, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng liếʍ tai hắn nữa.
“Ngươi không sợ tu vi chưa đủ thì đã bị ta hút sạch sao?”
“Ta còn lâu mới sợ.”
Linh Lung le lưỡi, sau đó thật sự ngồi thẳng người lại.
Lý Thanh Sơn lắc đầu một cái, lúc trước là hài tử thẹn thùng cỡ nào chứ, bị hắn nuông chiều một năm nên sinh hư, giờ còn dám đùa giỡn hắn ở trước mặt mọi người.
“Đại nhân, môn chủ, có một nam nhân tên là Lý Long nói muốn gặp ngài, hiện tại đang chờ ở noãn các* ạ.”
*phòng nhỏ ngăn cách với phòng ấm, được đặt lò sưởi.
Một thị nữ tiến lại bẩm báo.
“Ồ, hắn trở về rồi.”
Lý Thanh Sơn đứng dậy đi xuống noãn các ở lầu dưới:
“Ngươi trở lại nhanh thật đấy, theo ta đi uống một chén đi! Hả? Hài tử này là…”
“Xảy ra một số chuyện…”
Lý Long sắp xếp từ ngữ rồi trần thuật lại chuyện đã xảy ra. Dĩ nhiên Thạch Đầu biết người mà mình đến gặp là nhị thúc cực kỳ lợi hại trong truyền thuyết kia. Dưới ánh nhìn kỹ càng của Lý Thanh Sơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ bừng lên, ngồi thẳng người một cách cứng nhắc.
Lý Thanh Sơn nhắm mắt lại rồi chợt mở ra:
“Ta đã cắt đứt quan hệ với Lý gia, người này không phải họ hàng của ta, ngươi không nên dẫn nó đến Thanh Hà phủ!”
Thạch Đầu lập tức sụp người uể oải tựa như quả bóng cao su xì hơi, trong l*иg ngựa vừa thấy oan ức lại còn tức giận. Nó ngẩng đầu lên muốn nói điều gì đó, nhưng đối diện với con ngươi của Lý Thanh Sơn thì chẳng nói nổi một câu nào, chỉ đành cúi đầu với hai mắt đỏ chót, nước mắt trực tiếp tuôn rơi.
“Ta biết, chỉ là ta muốn nhận nó làm đồ đệ.”
Lý Long thở dài, hắn cố ý không rửa mặt giúp Thạch Đầu là vì muốn để nó thể hiện được chút vẻ đáng thương, nếu được Lý Thanh Sơn thừa nhận thì chính là một bước lên trời, nhưng chung quy vẫn không được.
“Cái tên Lý Thanh Thạch này không phù hợp, đổi đi!”
Đôi mắt Lý Long lại sáng lên:
“Thế gọi là gì mới tốt đây?”
“Gọi là Lý Tiêu Dao đi!”
Lý Thanh Sơn nói không chút nghĩ ngợi, sau đó chuyển đề tài:
“Ngươi cũng sắp Trúc Cơ nhỉ, chỗ này có ba viên Chân Linh Đan, Luyện Khí sĩ không có tư cách làm sư phụ của người khác.”
…
Lý Long nhìn ba viên Chân Linh Đan kia mà trong lòng chấn động cực mạnh. Không cần nói cũng biết giá trị của Chân Linh Đan đối với Luyện Khí sĩ, có ba viên Chân Linh Đan này trong tay thì chắc chắn có thể đột phá Trúc Cơ thành công, thuận lý thành chương tiếp nhận vị trí gia chủ Nông gia. Nhưng hắn chỉ hít một hơi mà không vươn tay ra nhận. “Không có công không nhận lộc.”
“Ngươi gϊếŧ một kẻ thù giúp ta, đây chính là công. Đừng lề mề, bảo ngươi cầm thì ngươi cầm đi!”
Lý Thanh Sơn nhét Chân Linh Đan vào trong tay Lý Long.
“Ta sẽ chăm sóc hài tử này thật tốt.”
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Vậy thì đó là chuyện của ngươi.”
Lý Long chắp tay xin cáo lui, khi đi ra ngoài Vân Vũ lâu rồi thì hắn ngồi xổm xuống và nói với Thạch Đầu rằng:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi tên là Lý Tiêu Dao, cái tên này rất tốt.”
“Ta không cần! Hắn cũng không nhận ta, dựa vào cái gì mà sửa tên của ta!”
“Hầy, giờ ngươi còn nhỏ, có một số việc đợi sau này ngươi sẽ tự hiểu. À đúng rồi, về sau không được đề cập mối quan hệ của các ngươi với bất kỳ ai đấy.”
“Hắn không nhận ta thì ta cũng không nhận hắn! Lý đại thúc, ngươi tốt với thì ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi bảo ta tên là Lý Tiêu Dao thì ta tên là Lý Tiêu Dao!” “Về sau phải đổi cách xưng hô, gọi là sư phụ.”
Lý Long vừa cười vừa xoa cái đầu nhỏ của nó:
“Đi thôi, chúng ta đi ăn gì đó rồi lại cho ngươi đi tắm.”
“Vâng, sư phụ!”
Hai bóng người một lớn một nhỏ hòa vào trong dòng người:
“Tiêu Dao, ngươi thích nghề nông không?”
“Nghề nông là gì?”
“Là trồng trọt ấy.”
“Không thích!”
“Được rồi, vậy ngươi thích gì?”
“Ta thích chăn trâu, nhưng lão Hoàng chết rồi, không chăn được nữa rồi. Ta còn thích nghịch kiếm, nhưng kiếm của ta cũng không còn, không nghịch được nữa rồi.”
“Ta vẫn nên mua cho ngươi thanh kiếm thôi!”
…
Trong noãn các, Lý Thanh Sơn đứng lại một lúc rồi nhẹ nhàng thờ dài một hơi. Tuy rằng hắn chưa bao giờ thiếu hụt sự quyết đoán, nhưng cũng không phải người vô tình. Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau, một thân thể mềm mại ấm áp dính sát lại, tay vòng lấy eo hắn: “Nói xong chuyện rồi mà sao còn không trở lại!”
Lý Thanh Sơn nói:
“Linh Lung, ngươi cảm thấy quen biết ta là may mắn hay bất hạnh?”
“Tất nhiên là chuyện vô cùng may mắn rồi! Nếu không có đại nhân thì Linh Lung vẫn là đệ tử bình thường, nói không chừng còn bị ép đến mức đi bán sắc.”