"Đây đương nhiên là phúc lớn của ta. Nhưng đường đường là một nữ hài tử, lại mang danh xưng Dã Nhân Vương thì không hay lắm." Lý Thanh Sơn chỉnh lại mặt nạ giúp Tiểu An, nàng lại lườm Cộng Uyên một chút.
Cộng Uyên cảm nhận được ngay, hơn nữa còn có chút kiêng dè. Bản thân nàng cũng là nữ nhân, cũng biết đại đa số nữ nhân đều rất thù dai, hơn nữa tâm tư hay thay đổi khó dò. Sau khi nhìn thấy một chiêu kia thì Cộng Uyên cũng không muốn vì một lý do tầm phào mà bị Tiểu An thù hằn, vì vậy nàng nói:
"Thì ra là vậy."
Chí ít có thể xác định một chuyện rằng Tiểu An này rất coi trọng mối quan hệ của nàng và Lý Thanh Sơn. Nhưng biểu hiện của Lý Thanh Sơn này khiến Cộng Uyên rất xem thường, Tiểu An đã hy sinh vì hắn đến mức đó rồi, nhưng hắn vẫn để ý ba chữ Dã Nhân Vương hơn. Chẳng qua nam nhân trong thiên hạ đều như vậy, xem trọng danh tiếng hơn cả mạng sống cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Thật ra Lý Thanh Sơn không hề nhận ra sự xúi giục của nàng, danh chấn thiên hạ vốn chính là ước muốn của một nam nhân, hắn cũng không phải ngoại lệ. Nhưng đừng nói cái danh Dã Nhân Vương này vốn dĩ không hề quan trọng trên đường cửu thiên của hắn, dù nó quan trọng tới đâu, cũng không bao giờ có thể đánh đồng với vị trí của Tiểu An trong lòng hắn.