Tuy hai người đấu võ mồm không ít nhưng hắn cũng không chán ghét Lý Thanh Sơn, trái lại còn cảm thấy khá khâm phục, nếu không thì sao lại mặc cho Lý Thanh Sơn ngồi ở trên đầu hắn mãi đến tận khi tới cảng. Mấy ngàn năm tuổi của hắn vẫn còn đó, tuy nữ vương giao nhân mạnh nhưng ở trong mắt hắn cũng chỉ là một bé gái, mà hắn cũng không cảm thấy Lý Thanh Sơn nói một câu mạo phạm nào để đáng bị dồn vào chỗ chết.
"Ngươi không sai, ngươi đi ra ngoài đi!"
Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Lam trưởng lão một cái thật sâu, nắm đấm tay phải hơi buông lỏng.
Lam trưởng lão hồn nhiên không biết mình vừa dạo một vòng bên ranh giới sinh tử, nếu thật sự nghe theo lệnh Cộng Uyên mà đi dạy dỗ Lý Thanh Sơn thì hắn đã không định giữ lại đầu hắn rồi, tuy có chút thiện cảm nhưng nếu đứng ở phe đối lập thì chỉ có giết mà thôi. Hắn vừa hơi vui mừng, lại có chút tiếc nuối, sát ý Hổ Ma sôi trào bùng phát, sáng quắc như lửa khiến toàn thân hắn tỏa nhiệt, đây mới là cảm giác hắn thích nhất.
"Ngươi..."