Hắn còn chưa vượt qua lần thiên kiếp thứ ba mà đã ác độc như thế rồi, nếu thật sự vượt qua lần thiên kiếp thứ ba thì sẽ còn lợi hại đến mức nào nữa, dựa vào tuổi tác của hắn, đây gần như đã là chuyện đương nhiên, nếu so với tên Kê Trường Phong đã sắp sửa hết tuổi thọ thì đây mới là mối uy hiếp thật sự, cần phải bóp chết từ trong trứng nước.
Cộng Uyên đột nhiên cảm thấy Lý Thanh Sơn thuận mắt hơn rất nhiều, so với cái tên Kê Trường Phong cứ luôn lo trước lo sau, suốt ngày chỉ muốn làm người trung lập thì hắn mới coi như là lập trường kiên định, chí khí ngút trời. Đương nhiên, nếu hắn có thể liều mạng giết chết một tên Thôn Hỏa Nhân Vương thì lại càng tốt.
Lý Thanh Sơn cười to:
"Chúc Diễm, không ngờ ngươi cũng khá tinh mắt đấy chứ, nhưng còn chưa biết được ai sống ai chết đây! Cộng Uyên nữ vương, ta nói này, ta cũng có thù oán với Thôn Hỏa Nhân. Hiện tại ngươi cũng nên may là lúc ở trong điện Phi Liêm ngươi không có trở mặt với ta đi!"
"Hừ, vậy còn không nhanh chạy qua đây cùng ta hợp lực đối phó với kẻ địch?"