"Cứ việc tới đi."
Trong mắt Diệp Đoạn Hải hiện lên chút ánh sáng sắc lạnh, biết rõ Thôn Hỏa Nhân cố ý nhắc đến Bắc Việt Vương là để hấp dẫn thù hận. Hắn vốn dĩ không có ý định nhảy vào vũng nước đục này, nếu không đã ra tay từ lâu rồi. Hắn đang định dẫn theo đệ tử rời đi, lại liếc nhìn Lý Thanh Sơn, hắn đã từng hứa sẽ ra tay giúp Lý Thanh Sơn một lần, mà hiện tại có vẻ như đây là lúc Lý Thanh Sơn cần giúp đỡ nhất.
Nếu Lý Thanh Sơn mở miệng thì hắn sẽ rất khó xử. Chiến đấu với Thôn Hỏa Nhân một trận, hắn có vài phần nắm chắc có thể bỏ trốn, nhưng chỉ sợ những môn đồ đệ tử này đều phải chết ở đây, âm thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ không bao giờ dẫn theo nhiều người như vậy đi ra ngoài, thân là kiếm khách, đương nhiên là phải một thân một mình, không có bất cứ vướng bận nào.
"Diệp các chủ, không cần nhìn ta, ngươi đi đi! Chỉ là ba tên Thôn Hỏa Nhân cỏn con, còn không thể uy hiếp đến tính mạng của ta, ngươi cũng mang Vu Vô Phong đi luôn đi, quay về tu hành cho tốt, chờ đến khi ngươi quyết tâm độ kiếp thì ta sẽ lập tức giải trừ huyết thệ."
Lý Thanh Sơn không thèm để ý xua tay, hắn khó khăn lắm mới có thể đổi được một lần nhờ người này ra tay, không thể lãng phí ở nơi này được.