Hắn đã tức giận chất vấn vô số lần, cũng nghi ngờ rất nhiều người. Vạn Độc lão tổ am hiểu dùng độc, có lòng muốn biến họ thành tay chân cho Bắc Việt Vương... vân vân. Nhưng căn bản không có cơ hội điều tra thì mỗi ngày đều có số lượng lớn tộc nhân chết đi.
Vậy nên lần này hắn cũng không trông cậy ông trời có thể trả lời câu hỏi của hắn, chỉ đơn giản là trút bực mà thôi, thế mà giữa bầu trời thật sự truyền đến một giọng nói, một giọng nói cực kỳ quen thuộc.
Chẳng biết áng mây trắng kia đã lơ lửng ở trên Hỏa Dung sơn từ lúc nào, biến ảo thành dáng vẻ của nữ vương Cộng Uyên rồi nói rằng:
"Chúc Diễm, lúc ngươi đánh lén ta ở Cự Hạm đảo thì có nghĩ tới hôm nay hay không?"
Giọng nói mênh mông truyền khắp toàn bộ Hỏa Dung sơn, Thôn Hỏa nhân dồn dập đi ra khỏi nhà, ngửa đầu nhìn về phía chân trời.