Nàng đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, nước đen tuôn trào đã ngưng kết thành từng khối băng đen hình thoi, đây là hình thái lực phá hoại nhất của lực Quy Khư, vượt qua cực hạn lạnh như băng, còn khó khăn hơn ngưng kết Hàn Huyền vạn năm, nó tựa như mưa đá màu đen bắn về phía ngực cự thần hỏa diễm, nơi đó chính là chỗ Chúc Diễm ở!
Bát Hoang Hỏa Long đột nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng rồng nuốt trận mưa đá màu đen này, lại cắn về phía Cộng Uyên và Lý Thanh Sơn.
Tựa như một tòa Hắc Sơn bái phục ngã xuống, Lý Thanh Sơn mang theo Cộng Uyên bay lùi về phía sau, mãi đến khi không thể lui được nữa, phía sau chính là chiến trận của giao nhân nên càng không thể né tránh, họ vừa tránh thì không biết có bao nhiêu giao nhân sẽ phải chết, mà chiến trận chắc chắn bị phá.
Cộng Uyên khẽ cười lạnh, Lý Thanh Sơn cũng đứng yên bất động, chỉ thấy đầu rồng cực lớn nhào tới trước mắt bỗng nhiên sụp đổ, lại biến thành một chùm khói đen tan rã, nuốt chửng Lý Thanh Sơn cùng Cộng Uyên, còn có toàn bộ chiến trận của giao nhân nhưng không gây nên bất kỳ thương tổn nào.
Từng viên băng đen kia sao có thể dễ nuốt như vậy, nếu nói nước có thể khắc lửa, vậy thì Quy Khư chi thủy kia chính là khắc tinh lớn nhất của lửa.