"Không, hắn không phải cha ngươi, ngươi là con của phượng hoàng, không có bất cứ quan hệ gì với kẻ này, ngược lại thì ngươi có thể gọi ta một tiếng thúc thúc. Không đúng không đúng, ngươi là phượng hoàng mà, sao có thể nói như vậy."
Phượng Tê Ngô chìm trong hỗn loạn, cái này thật sự quá khác so với tưởng tượng.
"Đương nhiên ta biết rõ thân phận và lai lịch của mình, thế nhưng nếu không có các ngươi cực khổ chăm sóc và ấp thì sẽ không có ta như bây giờ. Năm xưa khổng tước nuốt Phật tổ, Phật tổ phá lưng khổng tước mà ra rồi cũng phụng khổng tước làm mẫu thân, huống chi là ân tình như này. Xưng hô thế này là hợp lễ pháp nhất rồi, chẳng lẽ không đúng sao? Suy cho cùng lời nói cũng chỉ là tiểu tiết, phụ thân không cần để ý làm gì."
Tiểu phượng hoàng nói với giọng điệu non nớt, kết hợp với động tác khua tay múa chân nên trông càng đáng yêu. Nhưng lời nó nói ra lại khiến Phượng Tê Ngô không thể phản bác được, có truyền thừa phượng hoàng, có thể nói là "sinh ra đã biết".
"Ừm, cũng có lý. Vậy từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nhi tử ngoan của ta, ha ha ha ha!"