Lý Thanh Sơn âm thầm khen ngợi trong lòng, quả nhiên tu vi của Cộng Uyên cũng có tiến bộ, nhưng hắn không có ý dừng lại. Lý Thanh Sơn bất chấp hàn ý đi thẳng tới trước mặt nàng, duỗi hai tay ra đặt lên bờ vai lạnh lẽo của Cộng Uyên rồi nói với ánh mắt vô cùng chân thành:
"Giúp ta một việc!"
Cộng Uyên khẽ run lên, nàng tu hành ngàn năm qua cũng chỉ có một nam nhân trước mặt này có thể tới gần nàng. Gần như là không có ai dám động tay động chân mà không kiêng nể gì, chẳng qua so sánh với những lần ôm ấp trong quá khứ thì chạm lên vai cũng là có thể chấp nhận.
Nhưng đột nhiên trong lòng Cộng Uyên lại xuất hiện một cơn giận, nàng mở bừng mắt:
"Tại sao ta phải giúp? Lúc ta cần ngươi giúp đỡ thì ngươi đang ở đâu?"