Ầm ầm!
Mây tuyết đầy trời đã tan biến tự lúc nào, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi. Nhưng không thấy bóng dáng Vũ Khuê Vương đâu cả, Lý Thanh Sơn và Cộng Uyên chỉ thấy từng loại binh khí to lớn xuất hiện rồi lại biến mất trong thoáng chốc, chúng đan xen vào nhau như đang dùng các loại binh khí tạo thành một đầu lâu quái thú. Tất cả như đang ra sức nhấm nháp thứ gì đó, mỗi lần cắn vào đều tạo nên một tiếng sấm rền vang vọng.
Lý Thanh Sơn và Cộng Uyên ở ngay trọng miệng của cự thú này, dù Cộng Uyên lạnh lùng như băng, thâm trầm như vực sâu cũng không kìm được mà nhíu mày. Nàng dốc sức thôi động Thâm Uyên Chi Tâm, Linh Quy Huyền Giáp được Quy Khư Chi Lực chống đỡ trở nên rất kiên cố nhưng bây giờ cũng đã có đầy vết rạn, hơn nữa những vết rạn đó còn đang không ngừng lan tràn ra xung quanh. Dưới thế tấn công điên cuồng của Vũ Khuê Vương này, bọn họ lại có một loại cảm giác mình không thể phản kích được, điều này không chỉ là bị áp chế về mặt khí thế, khiến cho bọn hắn không dám phân tâm tiến công. Nếu không sợ rằng Linh Quy Huyền Giáp sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Lý Thanh Sơn biết nếu không phải có Cộng Uyên ở đây thì Linh Quy Huyền Giáp đã vỡ vụn không dưới mười lần. Lâu rồi hắn chưa vận dụng Linh Quy Huyền Giáp vào thực chiến, cũng không phải linh quy trở nên không đủ mạnh nữa, mà là Ngưu Ma Biến và Hổ Ma Biến đều đã đến đệ ngũ trọng, tiến công có ưu thế hơn phòng thủ nhiều.
Lúc này chiến lược phòng thủ cũng không tính là sai, nếu Vũ Khuê Vương yếu hơn một chút thì chỉ cần dựa vào Thâm Uyên Chi Tâm để hấp thụ Quy Khư Chi Lực cuồn cuộn không dứt bọn hắn sẽ đứng ở thế bất bại. Nếu như linh quy tiến đến đệ ngũ trọng thì có thể thực hiện phòng ngự tuyệt đối.