Trong nháy mắt, Cộng Uyên có ảo giác rằng rõ ràng mình đang dựa sát trong lồng ngực hắn nhưng lại như cách một tầng hư không vụn vỡ. Đột nhiên nàng cảm thấy hắn cô độc đến đáng thương, tỏa ra ánh sáng mà lại khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.
Trái tim liền kề trái tim, những ham muốn phức tạp của hắn đã bị một loại khát vọng sâu sắc hơn thay thế, khiến hắn không khỏi cảm thán, bên dưới vẻ ngoài gần như phàm tục thì cuối cùng hắn vẫn là một tu hành giả!
Lúc này, hư không bị vỡ nát ở xung quanh bắt đầu tự động khôi phục, không khác nào mặt hồ bị đánh vào cuối cùng cũng khôi phục lại sự bình lặng, với thực lực bây giờ của hắn thì còn lâu mới đủ để ép phẳng mặt hồ.
"Đợi khi xuất hiện một khe hở thì ngươi dốc toàn lực thi triển Thâm Uyên Chi Tâm, cung cấp sức mạnh Quy Khư cho ta, thế nhưng nhất định những tên ở bên ngoài sẽ nhân cơ hội này mà công kích, ngươi phải bảo vệ ta một lúc đó."
"Được."