Thời điểm Phi Cương vương dùng hết toàn lực, Lý Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra như có hai ngôi sao đỏ lóe lên, vươn tay bắt lấy Phi Cương vương.
Phi Cương vương chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Bàn tay to màu xanh không lớn hơn một thước lại cho hắn ảo giác như che khuất cả bầu trời. Hắn lập tức hiểu rồi, sự áp chế mà Lý Thanh Sơn phải chịu tuyệt đối không lớn như hắn tưởng tượng.
Phi Cương vương không hề hiếu chiến, vung cánh dứt ra vội vàng rút lui. Tốc độ của hắn vốn rất nhanh, lần trước mới có thể thoát được một mạng dưới tay của Lý Thanh Sơn. Hiện tại hắn vô cùng tự tin với tốc độ của mình, nếu không sau khi hiểu được kiểu chết của Minh Tưởng vương, sao hắn dám tiếp cận tập kích bất ngờ chứ.
"Giữ lại đi!"
Lý Thanh Sơn trầm giọng nói, bàn tay to màu xanh giống như mảng mây xanh, che thẳng Phi Cương vương, động tác tay biến ảo không ngừng, lực hấp dẫn của trái đất không còn kéo vào hút vào nữa mà là nuốt vào nhả ra bất định, thủ tiêu đường đi của Phi Cương vương.