Lúc trước, ngay cả danh hiệu "Dã Nhân vương" của Lý Thanh Sơn cũng khiến ngươi ta cảm thấy có tiếng mà không có miếng, hiện tại "Bắc Việt Vương" lại chẳng đáng nhắc tới đối với họ. Lý Thanh Sơn từ bỏ Ma Vực rộng lớn, cho dù là toàn bộ Cửu Châu thì cũng không thể sánh bằng, vừa nói vừa cười vừa lập ra ước hẹn năm trăm năm với một vị thần linh. Cho dù năm trăm năm sau hắn thật sự thất bại thì cũng là một trong số ít đại nhân vật ở Ma Vực, ra lệnh một tiếng đã đủ quyết định vận mệnh của một thế giới.
So sánh ra thì mối thù giữa Vụ Châu và Thanh Châu chẳng đáng nhắc tới, cũng khá giống tranh cãi về sừng ốc sên.
Bởi vậy nên hắn càng khâm phục trí tuệ và ánh mắt của Đại Dung Thụ Vương, vốn dĩ còn không hiểu tại sao Đại Dung Thụ Vương lại nhìn một tiểu tử hậu sinh bằng con mắt khác như vậy, thậm chí còn xưng hô đạo hữu. Bây giờ nhìn lại thì quả thực là vô cùng có ích.
Lý Thanh Sơn ngủ say không tỉnh, tuy rằng Tiểu An thoáng thay đổi phương thức tu hành, nhưng vẫn yên tĩnh lạnh lùng, không nói quá nhiều với người ngoài. Lý do nàng leo lên "Ngân Long vương" cũng chỉ là để đối phó tình hình, không muốn vì vấn đề thái độ mà rước lấy phiền phức không đáng có.
Bắc Việt Vương thấy tâm trạng người ta còn chưa bình phục thì không giao lưu tâm sự quá nhiều, không phải do tâm tính tu vi của họ không đủ, mà do họ kinh hãi như ếch ngồi đáy giếng nhìn thấy thế giới ở bên ngoài, lại có thêm một phen thể ngộ trên con đường tu hành của mình.