Lý Thanh Sơn kinh ngạc nhìn An, cảm giác mơ hồ lúc nãy đã trở nên vô cùng rõ ràng, nàng thật sự đã thay đổi! Nếu là Tiểu An của trước kia sẽ không bao giờ làm những việc thừa thãi như vậy, chứ đừng nói đến việc quan tâm đến những thù oán và vướng mắc của người khác, nếu Nam Hải Thần Ni trên trời có linh thiêng thì chắc chắn sẽ có thể thanh thản mà nở nụ cười!
Đại Dung Thụ Vương trầm mặc một lúc rồi đột nhiên thở dài một hơi, viền mắt hơi ướt át, trên mặt hiện lên một tia nhẹ nhõm rồi tươi cười:
"Tiểu An đạo hữu, cám ơn ngươi đã chỉ giáo, bây giờ ngươi có thể giúp ta thêm lần nữa được không?"
Đại Dung Thụ Vương phất tay áo rồi cúi người thật sâu trước mặt Tiểu An, chòm râu dài rũ xuống tận dưới đất...
Lý Thanh Sơn kinh ngạc, trên đời này người như thế nào mới có thể nhận được cái cúi đầu này của Đại Dung Thụ Vương?