Hoàng Bệnh Hổ nghĩ thầm:
"Nơi này hoang vu như vậy, ngay cả châu chấu bình thường cũng không thể sinh tồn, tại sao lại có châu chấu yêu tồn tại được, không giống như gặp ngẫu nhiên mà dường như là đặc biệt tới chặn giết chúng ta."
Thậm chí Lưu Hồng còn chưa thấy rõ dáng dấp của châu chấu yêu thì đã có tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục không ngừng trong đám người, một lúc sau thì gần như tất cả mọi người đều thốt lên tiếng hét chói tai khủng bố, quả thực như bị một con ma vật vô hình chiếm lấy tâm trí, ngay cả hắn cũng thấy hơi hoảng, phải vươn tay lên sờ mấy tấm bùa chú thì mới miễn cưỡng bình ổn tâm thần lại.
Rồi hắn hỏi Hoàng Bệnh Hổ ở bệnh cạnh:
"Hoàng lão đệ, làm sao bây giờ?"