"Thế vì sao ngươi lại muốn trở về Thanh Châu?"
Như Tâm hỏi ngược lại.
"Ngươi không biết sao? Đương nhiên còn có chút ân oán chưa giải quyết!"
"Ta cũng vậy, sư phụ của ta còn đang ở phủ Thanh Hà!"
Như Tâm nghĩ đến ông già mặt đen trầm tính ít nói, nếu lúc trước không có hắn giúp đỡ, nàng đã phải chôn trong rừng rậm Vụ Châu từ lâu rồi. Dù trong mắt người ngoài họ không thân thiết với nhau nhưng đối với họ, tình cảm giũa hai người thân thiết như tình cha con, sau mấy chục năm ân cần dạy bảo, hai nhữ " Như Tâm" đã trở thành niềm hy vọng lớn nhất trong cuộc đời hắn. .