Giọng nói của Phó Thanh Khâm vô cùng yếu ớt, nhưng lại tràn đầy ý chí quyết tâm.
Nếu như không phải kiếm Thanh Khư bị chém gãy, phá hủy ý niệm truyền thừa bên trong, nếu như không phải bị cờ Vạn Quỷ làm cho trọng thương, phá hủy linh tính của kiếm thì có lẽ hắn vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện được bí mật này.
"Vậy... vậy được rồi!"
Dư Tử Kiếm quyết định nghe theo Phó Thanh Khâm trước, sau đó nàng lặng lẽ ghi nhớ lại chỗ này, chờ sau này lại đến đào nó ra.
Hoa Thừa Tán dùng tay phải chống một đầu gối quỳ xuống, mái tóc dài bù xù xõa xuống đất, hắn chậm rãi lắc đầu: