"Chẳng lẽ đây là thần kiếm rơi xuống từ trong truyền thuyết?"
Lý Thanh Sơn cũng có chút tò mò, trước khi tới dòng sông băng kia, hắn phát hiện dòng sông băng này trong suốt lạ thường, hơn nữa lại cực kỳ chắc chắn, giống như một cái kén tằm khổng lồ trong băng lạnh, liên tục tỏa ra luồng hơi lạnh đến rùng mình. Hắn dùng tay gõ nhẹ lên bề mặt sông băng, mặt sông nứt toác, lộ ra những kén tằm màu trắng. Tuy nó chỉ cao vài trượng nhưng tơ tạo thành lại trắng mịn như tuyết, trong suốt như băng, không giống như thơ tằm bình thường, thần niệm cũng không thể xâm nhập vào bên trong, nhưng nó cũng không phát ra bất kỳ hơi thở của sự sống nào.
"Đừng tò mò như vậy, cẩn thận bị chết cóng bây giờ!"
Lý Thanh Sơn nắm lấy bàn tay đang định chạm vào kén tằm của Huyền Nguyệt, rồi đem tay hắn ấn lên kén tằm, hơi lạnh rùng mình, đến cả hắn cũng có thể cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, hóa ra đây là nguồn gốc của Băng Kiếm Nhai sao?
"Còn lâu ta mới chết, mau nhìn xem bên trong là cái gì! Nếu là bảo bối thì phải chia cho ta một nửa, ta nhìn thấy trước!"