Lý Thanh Sơn khẽ ngẩng đầu lên, chóp mũi hơi giật giật, mùi hương quen thuộc tràn ngập trong lòng. Trước mắt hắn xuất hiện một hình ảnh được tạo thành từ mùi hương, trong đó còn có bóng người của hắn, chỉ là vô cùng mờ nhạt.
Trong lúc mơ hồ, hắn "nhìn" thấy nàng chần chừ ở trước bàn, viết xuống một đoạn sau đó lại đi ra ngoài cửa, biến mất ở trong động phủ nhưng phía sau nàng lại kéo theo một hơi thở quan hệ rất dài, vì vậy hắn khẽ mỉm cười, đi theo theo dõi.
Hàn Quỳnh Chi đứng trên lầu các, hai tay nắm lấy lan can quan sát cả Hàn phủ. Các tộc nhân đang thu dọn đồ vật, cho dù là người trấn định nhất thì cũng vội vàng bước đi. Phàm là người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng kia, không có ai là không sợ hãi cả. Có lẽ nàng là một ngoại lệ, nhưng không phải bởi vì nàng dũng cảm mà là bị suy nghĩ rối rắm chiếm cứ hết đầu óc.
Gió nóng thổi bay hồng y, thời gian đã lưu dấu lại trên mặt nàng khiến nàng trở nên thành thục hơn rất nhiều. Trong con ngươi nàng lóe lên ánh sáng của trí tuệ, khiến cho khí chất trên cả người nàng đều thay đổi một cách vi diệu.
"Quỳnh Chi, đến lúc phải đi rồi."