"Nếu không phải như vậy thì trên đời sớm đã không còn phái Tuyết Sơn rồi. Yên tâm, hôm nay ta không định giết người. Nhưng mà chiều hướng phát triển không phải bạn thì là địch, dù sao cũng phải kết thúc!"
"Cuộc đời ta chưa từng làm chuyện ác, nếu ta ngăn cản ngươi thì ngươi cũng giết ta?"
"Tiểu cô nương, nhìn xem ngươi đang cầm cái gì trong tay? Kẻ cầm kiếm chết vì kiếm, có gì oán trách! Tránh ra đi, bây giờ ngươi không muốn ta kết thù với phái Tuyết Sơn đâu nhỉ!"
Lý Thanh Sơn giết được một người thì cũng không quan tâm giết được người thứ hai. Hắn diệt được Mã gia cũng không quan tâm tiêu diệt phái Tuyết Sơn. Cho dù vô tội thiện lương cũng phải gánh phần tội nghiệt này, không cần xoắn xuýt tự trách hay là khước từ tự bào chữa cho mình.
Phần quyết tâm trước nay chưa từng có này của hắn sẽ không bao giờ thay đổi. Cho dù là người tốt mười đời, vạn gia sinh phật, người nào cản đường hắn đều phải chết!