Sau một đêm, cuối cùng cũng bàn giao hậu sự rõ ràng, không đến nỗi xuất hiện sơ hở quá lớn sau khi hắn viên tịch. Cuối cùng hắn cũng có thể yên lặng một lát, suy nghĩ về một đời này của mình.
Bỗng hắn nhận ra mình đã lâu rồi không xét lại mình như thế, vì bận rộn nên đừng nói là ác niệm, gần như quên sạch sành sanh thiện niệm rồi. hắn không khỏi nhớ về hai mươi năm trước, vì đại hạn hán mà người chết đói trải dài ngàn dặm, hắn dẫn đầu chúng tăng tụng kinh cầu phúc ở trước Phật, ba ngày ba đêm không ngủ không ngừng.
Mà so sánh với những năm tháng này thì chuyện đó thật sự là một kiểu an nhàn hưởng thụ.
Hiện tại hắn cũng sắp quên kinh văn khi đó mình tụng rồi, không khỏi khẽ cười khổ, ta như này vẫn được tính là hòa thượng sao?
Chân khí trong đan điền bắt đầu tán loạn, sắc mặt suy yếu u tối, nhưng con ngươi bỗng lộ ra tia sáng sáng ngời, tựa như tỉnh lại từ giấc chiêm bao, đột nhiên ý thức được rằng e là khi đó ta đã bị ma chướng.