Ngay cả khi hắn đang suy nghĩ, ánh mắt cứng lại, một bóng dáng màu trắng đứng trên cồn cát nơi Bạch Đà Sa vương rời đi, bộ áo tăng bào trăng trắng tung bay trong gió đêm, nhưng lại để tóc dài chạm đất. Một khuôn mặt tuyệt đẹp không chút biểu cảm kinh ngạc, nhưng lại khảm nạm một đôi con người đáng sợ.
Nếu nói Bạch Đà Sa vương giống như sa mạc này, dưới vẻ ngoài thờ ơ kia vẫn còn sức sống và hy vọng. Vô số sinh linh sinh tồn trong sa mạc, dòng sông âm thầm dâng trào dưới cồn cát, sẵn sàng biến thành ốc đảo bất cứ lúc nào. Hắn cũng từng vô số lần làm người dẫn đường, mang đến cho mọi người hy vọng trong cơn bão tố.
Trong mắt nàng không có gì cả, đừng nói đến sa mạc này, ngay cả cõi Ngạ Quỷ chỉ có người chết tồn tại, trong mắt nàng đó chỉ là sự ồn ào, có quá nhiều tham lam vô nghĩa, căm hận, khao khát, sự hủy diệt lớn được ban cho bởi lòng từ bi.
Đổng thái sư không biết nàng tới từ lúc nào, cho dù là nhìn tận mắt, cũng không cảm nhận được chút hơi thở nào, nhưng chợt nhớ tới một thuật ngữ là phật địch!
Sắc mặt của hắn không hề thay đổi, liền hiểu ngay lý do Bạch Đà Sa vương rút lui. Nhưng hắn tuyệt đối không cam tâm rút lui, mở miệng nói: