Trăng sáng giữa tầng không, thời gian như nước trôi.
Rừng trúc sâu thẳm, bóng trúc rì rào. Trong một lầu trúc nho nhỏ, một chiếc đèn leo lét như hạt đậu, bị đêm tối nặng nề vây quanh, dường như lúc nào cũng có thể bị dập tắt.
Một nam tử trung niên ngồi trước bàn múa bút thành văn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ánh sáng tù mù đó. Thực ra, bằng vào tu vi của hắn, dù ở trong bóng đêm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, nếu không cũng có thể mở cửa ra.
Một ngọn đèn này chẳng qua chỉ là để xây dựng một loại bầu không khí mà thôi, cụ thể là bầu không khí gì hắn cũng không nói rõ được, dù sao phàm nhân có nói, ban đêm nhất định phải đốt đèn. Mà thứ mà hắn đang viết đúng là để cho phàm nhân đọc.
Truyện Ỷ Thiên Kiếm, Đồ Long Đao năm xưa rất được yêu thích, thứ hắn đang viết chính là phần tiếp theo: Chuyện về con cháu của Tằng A Ngưu, trước tiên là luyện thành Cửu Âm Cửu Dương Băng Hỏa Cực Thần Công trên Băng Hỏa đảo, sau đó đại chiến Tử Cấm Thành, tiêu diệt Chu Trùng Bát, nhất thống thiên hạ, lại giết tới Minh giáo Ba Tư, thu nhận thánh nữ Tiểu Chiêu.