Lý Thanh Sơn mỉm cười nhìn Thu Hải Đường đứng trên thang lầu, sâu sắc cảm nhận được sự thay đổi của nàng. Đôi mắt như hoa đào của nữ tử này trông càng kiều diễm hơn, vóc dáng vẫn đẹp như cũ, nàng đã ẩn sâu sự quyến rũ của mình vào trong.
"Hừ, rõ ràng là rắc rối mà ngươi tạo ra, ngươi còn muốn ta cảm tạ gì ngươi nữa?"
Thu Hải Đường hít sâu một hơi, cố gắng áp chế tình cảm như muốn trào dâng trong lòng mình. Bộ ngực mềm mại chập trùng rung động lòng người.
Nhưng ngoài Lý Thanh Sơn ra, thì người từ trong tới ngoài Vân Vũ Lâu không ai dám đặt mắt lên người nàng. Tất cả cúi thấp đầu xuống, cả bọn như bầy dê ngoan ngoãn hèn nhát đứng trước mặt mãnh hổ hung bạo.
Trái tim Thương Ương Vương tử xót xa, tuy giọng nàng vẫn lạnh lùng nhưng không mang lại cảm giác cách xa ngàn dặm nữa. Trái lại còn mang theo âm điệu nũng nịu, đây chính là cảm giác hắn chưa từng được cảm nhận bao giờ.