Cái này cũng là lý do lớn mà vì sao hắn không mang theo thân thể tới đây. Lý Thanh Sơn ngước nhìn Tự Long, bóng người của hắn gần như trùng với mặt trời, cao cao tại thượng, thâm sâu khó dò, tựa như thần linh trên cao.
Đây chính là con đường tu đạo của con người gọi là "Dương thần", một sự tồn tại vượt ra cả ngoài cực hạn của cơ thể, đủ sức để chống lại Yêu Hoàng.
"Lý Thanh Sơn, thực sự là ta phải cảm ơn ngươi."
Nói đến đây, Tự Long hơi khom người xuống, dường như lửa giận của hắn đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lại cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến phong độ hoàng gia, ngược lại hắn đã khôi phục lại được phong thái như thể đang nắm giữ hết mọi thứ trong tay.
"Nếu như không có ngươi, ta sẽ vĩnh viễn đắm chìm trong mê hồn trận của Mê Nhiêu, có lẽ ta chưa bao giờ có thể hiểu rõ được nàng, dù sao đó cũng là hồ ly Tô chi! Nhưng mà nếu không phải như thế, nàng cũng không có tư cách trở thành hoàng hậu của ta."