Những lời này của Nhạc Thiên làm trong lòng Nguyễn Dao Trúc bất mãn cực kì, lại thở dài một tiếng:
"Đúng vậy, làm người tốt thường phải trả giá rất đắt, hi vọng ngươi có thể bình an vô sự."
Mặc dù Lý Thanh Sơn tự xưng là "Hiệp Vương", nhưng lần này đúng là không phải thấy việc nghĩa hăng hái làm, mà là hắn nổi điên thật, vì tâm trạng hắn rất khó chịu. Kỳ Lân biến này quả thực rất khó chiều, thế này không được, thế kia cũng không xong, còn khó khăn hơn cả "Phượng Hoàng biến" lúc trước nữa.
Bằng không hắn còn lâu mới thèm xen vào việc người khác, tu hành giả lại không phải thằng ăn mày, đi ra ngoài lăn lộn thì phải có giác ngộ là có khả năng bị giết. Huống chi chỉ là bị cướp, chỉ bằng bộ dạng sợ dúm sợ dó kia cũng không đáng để hắn rút đao tương trợ.
Chỉ vì một ngụm ác khí nghẹn trong lồng ngực, hai huynh đệ này đã biến thành chỗ trút giận có sẵn, hắn mới không nói không rằng tiến lên phía trước.