Thẩm Ngọc Thư cười thầm trong lòng:
"Hành động của tên tiểu tử kia, sợ là cũng đã làm nàng tức giận, nàng từ trước đến giờ luôn xem trọng những hoa hoa cỏ cỏ bên trong Bách Thảo viên này. Chỉ là nàng ấy vì không muốn hạ thấp thân phận của mình nên mới không tiện nổi giận mà thôi, ta đem tiểu tử kia đuổi ra khỏi đây vừa hay chính là hợp với mong muốn của nàng rồi."
Vung tay áo la lớn:
"Chúng ta đi thôi, xin mời các vị sư đệ sư muội làm chứng cho ta!"
Đoàn người cưỡi mây đạp gió, lăng hư ngự phong bay về hướng Hoàng Diệp Bồ Đề Thụ. Trong chiều mưa tầm tã cùng với ánh hoàng hôn, Hoàng Diệp Bồ Đề Thụ vẫn rực rỡ ngời ngời như trước, xa xa chỉ thấy gò núi dưới rừng cây có rất nhiều bóng người đang lay động. Tựa hồ như đang làm lụng.