"Hừ, ngày đó hoàn toàn là do ta không cẩn thận, cho nên mới nói với hắn, rất nhiều thủ đoạn đều không có thi triển ra. Nếu như ngay từ đầu dốc toàn lực đối phó, thúc giục Âm Thần thi triển pháp thuật thì một tu sĩ Nguyên Anh dựa vào cái gì so chiêu với hắn? Chỉ hận tiện nhân Nguyễn Dao Trúc kia hết lần này tới lần khác ra mặt, làm ta chịu nhục vô ích!"
Lòng hắn đầy oán hận, cũng không để ý Nguyễn Dao Trúc đã giúp hắn ôm lấy pháp bảo bản mệnh 'Cửu Tiết Thanh Trúc Trượng' cùng với ân tình nhiều năm như vậy.
Đột nhiên, Lý Thanh Sơn dừng lại, đứng giữa bão tuyết gào thét trên biển rộng.
"Lẽ nào bị phát hiện?"
Trong lòng Thẩm Ngọc Thư run rẩy, cũng vội vàng dừng lại, mơ hồ còn có chút sợ hãi. Từ lúc ở lại trong Bách Thảo Viên, đã hơn trăm năm rồi hắn ta không tham gia tranh giết.