Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy lời này thật có lý. Vì suy nghĩ tham tài trục lợi này rất thường thấy trong phàm nhân, nhưng với tu hành giả tới cảnh giới như bây giờ rất hiếm gặp. Họ chỉ muốn lấy được tài nguyên để được cung cấp hoặc sửa chữa vũ khí là được. Nếu Nhạc Thiên không coi đánh bạc như mạng thì chỉ e cũng chẳng có hứng thú làm chuyện này.
"Nhưng ta không phải đệ tử chân truyền cao quý như các ngươi nên càng lấy được nhiều tài nguyên thì càng tốt, Huyền Minh động phủ đó chính là cơ hội tốt của ta."
"Thế nhưng Bì sư huynh, ta với Nhạc Thiên không phải bằng hữu."
Bì Dương Thu tấm tắc, tỏ ra kỳ lạ lắm:
"Ta mới chỉ thấy mình ngươi là đệ tử đăng đường mà lại có thể thản nhiên nói ra câu thế này thôi. Nhưng ngươi yên tâm. Hắn tôn trọng bạn đánh bạc hơn là bằng hữu, nếu là lời của ngươi thì hắn chắc chắn sẽ bỏ khoản ngọc bài này."