"Chà chà, vứt bỏ thê tử, tàn sát người vô tội, còn dám liếm mặt lần lượt nói cái gì cửu thiên, ta đều thay ngươi cảm thấy xấu hổ. Cũng còn may là ngươi đến không được. Nếu thật sự lên đến được cửu thiên, cũng chỉ là loại mặt hàng không có mặt mũi! Như vậy chi bằng chết ở đây cho rồi, ngược lại còn bớt đi không ít phiền phức."
Tiếng cười nhạo của Ma Anh cuồn cuộn vang vọng trùng điệp bên trong tiếng sấm, không chút nào bị tiếng sấm phiền nhiễu đến.
Lý Thanh Sơn nổi giận đến cực điểm, rốt cục cảm nhận được cảm nhận của những đối thủ bị hắn chế giễu, thật sự là khiến người ta hận đến mức không thể đem tên ác ma kia xé thành từng mảnh nhỏ. Nhưng mà hắn càng phẫn nộ, ngôn ngữ của Ma Anh lại càng thêm ác độc, những lời ác độc cuồn cuộn được tuôn ra như hàng hàng vạn mũi tên xuyên thấu qua tận tâm can, so với kiếp nạn bị sấm đánh lại càng còn càng khó chịu được hơn.
Hắn cố gắng nhắm mắt cụp tai, muốn biến bản thân thành một kẻ không gặp không nghe không thấy. Nhưng mà càng như vậy thì những lời ác độc kia lại càng thêm rõ ràng, lại như là... Lại như là đến từ chính đáy lòng của hắn.
Linh quang trong đầu chợt lóe lên, hắn lập tức rõ ràng bản thân hắn đã sai rồi, tên ác ma kia vừa không phải tà ác cũng không phải là kẻ có ý thức tự chủ, mà bởi vì đó chính là âm thanh của chính hắn.