Nước biển vỗ bờ một cách nhẹ nhàng tĩnh lặng, Lý Thanh Sơn ngửa mặt hướng lên trời, lẳng lặng nằm ở trên mặt biển, mây đen của lôi kiếp đang phủ đầy trời cũng dần tan hết, bầu trời đầy sao kia như thể là chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới, chịu đựng đau đớn, hắn hướng về bầu trời cố gắng mở rộng hai cánh tay, tạo ra tư thế giống như là muốn bắt được một ngôi sao...
Bên trong động phủ ở bách thảo viên, Dương thần của Nguyễn Dao Trúc vẫn còn đang xuất khỏi thân thể, trên khuôn mặt ôn hòa trắng nõn, vẻ mặt hơi thay đổi một chút, giống như là gió xuân thổi qua mặt hồ, nhưng cũng có chút suy tư. Coi như là ngay mặt bị hắn thuyết phục, nhưng sự thay đổi suy nghĩ so với trước đây vẫn tồn tại như cũ, như là thắt một cái nút thắt ở trong lòng nàng.
Cửu Thải Lộc lười biếng nằm ở trong lưới treo hỏi:
"Hắn đã chết rồi sao?"
Nguyễn Dao Trúc muốn cười lại không cười nổi, lắc lắc đầu.