Nói cũng đúng, tu hành giả có thể tu hành tới bước này rồi thì về cơ bản làm việc gì cũng sẽ xem xét tới trường sinh, sao lại để xuất hiện ma chướng như vậy được? Cũng lắm là để ma niệm nhiễu loạn, tuy cũng rất nguy hiểm, nhưng chắc chắn không nặng tới mức phải chết.
Còn hắn rõ ràng có thiên phú cực cao và huyết mạch siêu phàm, khả năng sống có lẽ còn cao hơn cả nàng. Vậy mà ma chướng lớn nhất lại là muốn tự hủy diệt bản thân, chuyện này đúng là vừa đáng cười lại vừa đáng buồn!
Cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn lại liễu lĩnh chạy về phía trước, bởi vì thiên mệnh đã an bài cho hắn một vận mệnh chắc chắn phải chết!
Mà khả năng chỉ trong vài chục năm nữa. Thời gian này với tu hành giả như họ vô cùng ngắn ngủi! Nếu nàng gặp phải chuyện hoang đường như vậy thì chắc hẳn sẽ vô cùng lo lắng, gánh trên vai áp lực cực kì nặng nề.
Tiếng cười phóng đãng kia truyền vào tai nàng, khiến nàng cảm thấy rầu rĩ bi ai, đúng với câu nói: Thiên Ý trêu ngươi, anh hùng mạt lộ.