"Cũng như sư huynh vừa nói, ta với sư huynh không thù không oán, đây chỉ là một ván cược mà thôi. Nhận ân huệ, nợ trách nhiệm là điều tất nhiên. Có gì phải oán trách chứ?"
Lý Thanh Sơn đúng mực chắp tay:
"Chỉ mong trong thời gian sư huynh chiếm thế thượng phong không đuổi tận giết tuyệt thôi."
Tất cả mọi việc là do dư âm hắn lấy một nghìn viên Thanh Ngọc của Nhạc Thiên mà ra. Đã là đánh cược thì đừng nghĩ đi con đường dễ dàng. Mà Cát Hưng lại không muốn kết thù riêng với hắn, hắn cũng không mong muốn kết thù với một vị đệ tử chân truyền. Nếu tỏ ra oán trách thì không phải sẽ ép người ta chỉnh ngươi tới chết à?
"Được!"