Triều Thiên Kiêu được chứng kiến tận mắt Lý Thanh Sơn đánh đấm lung tung trên giáo trường, nàng thầm thở dài trong lòng:
"Nếu bây giờ đang ở chiến trường thì lúc này chẳng khác nào phe mình tàn sát một phương. Tuy không có chủ soái áp trận, cũng không có giáp trụ và binh khí đẳng cấp gì, thế nhưng tên tiểu tử kia căn bản không tập trung khi ra tay, cơ thể còn đang suy yếu nữa vì bị thương nữa chứ."
"Dựa vào thể phách cường hãn, còn có Âm Thần kỳ diệu kia nữa nên có thể vừa đánh địch chính diện, vừa lẻn vào đánh lén. Nếu không có nhiều ân oán gút mắc ở giữa thì chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn, sau này tất sẽ có chiến tích trong cuộc đại chiến tương lai. Nếu không chết thì trở thành đệ tử chân truyền chắc chẳng phải chuyện khó khăn gì?"
Nhớ tới ván cược ba mươi năm sau, nàng bật cười khe khẽ:
"Tiểu tử, ta lại muốn bóp chết ngươi từ trong trứng nước rồi!"