Vì hắn sâu sắc nhận ra một việc, rằng nếu hắn vẫn tiếp tục trầm luân ở Ma Vực thì người bị thôn phệ chắc chắn là hắn. Trận quyết đấu lực ý chí này nàng gần như ở bên bất bại.
Giống như giam một người bình thường và một người điên vào một chỗ vậy, nếu người bình thường không thể giết chết được người điên thì kết quả cuối cùng, người bình thường chắc chắn sẽ thành người điên, chứ không phải người điên sẽ trở thành người bình thường.
Thực chất hắn cảm giác mình sắp phát điên rồi, ý chí ngập ngừng ở biên giới mất khống chế. Dù phía trước là núi đao biển lửa cũng phải xông vào một lần, bởi vì kết cục rơi vào Luân Hồi sẽ càng bi thảm hơn.
Nàng cưỡi khẽ, đáp:
"Tới lúc ngươi phát điên lên thì đừng có trách ta."