Nhưng lần này, tuy bận nhưng hắn vẫn ung dung nhìn kỹ toàn bộ quá trình. Từng mảng lông chim chậm rãi hòa tan trong ngọn lửa, chỉ còn sót lại một trái tim Phượng Hoàng, khiến nó trông càng sáng tỏ.
Trong lòng không thấy sốt ruột chút nào, ngược lại còn cảm thấy mềm mại thỏa mãn, tất cả đau khổ muộn phiền đều được rửa sạch trong ngọn lửa. Đó là loại tình cảm khác hoàn toàn với cuồng hoan của Viên Ma. Nó ngập tràn tâm tư tình cảm trách trời thương người, thương xót chúng sinh, khó có ai cảm nhận được loại tâm trạng này.
Nếu thế nhân có thể cảm nhận được tâm trạng này, cho dù chỉ thoáng qua thôi cũng có thể từ bỏ được mọi buồn phiền.
Đây là lần đầu tiên hắn hiểu được tấm lòng cao cả của Phượng Hoàng. Tuyệt đối không giống tích cách cách xa vạn duyên, không nhiễm nhân quả như Linh Quy.
Tuy Kỳ Lân là nhân thú, nhưng nó nhân đức đối với tất cả sinh linh, cây cỏ cũng là sinh linh, ma tộc cũng là sinh linh. Nó không kể thiện ác chính tà, tuân theo quy luật tự nhiên, coi sinh tử là hơi thở nên không có lòng thương hại như vậy.