Vết thương không khép lại, để lại một khoảng trống thê thảm, trong đó không còn thấy máu thịt hay xương cốt nữa, giờ hắn đã bị thương nặng. Nhưng không rõ vì sao hắn vẫn đứng sừng sững hùng hồn, tựa như hòa lại làm một thể với đại địa, đứng ngẩng đầu nhìn chăm chú lên bầu trời trên cao, nhìn xuyên qua nơi sâu thẳm sau tầng tầng vân kiếp.
Trời xanh như thể bị ánh mắt đó làm tức giận, tiếng sấm trầm thấp vang lên ầm ầm. Ánh chớp vỡ vụn lập tức ngưng tụ lại thêm lần nữa, chỉ còn sót lại một thanh cự kiếm bằng lôi điện.
Lý Thanh Sơn không bị lay động, Tiểu thiên thế giới trong người từ từ vận chuyển, dùng Thần Biến bên trong để trấn nhiếp Ma Niệm. Dùng Ma Biến bên ngoài chống lại Thiên Phạt. Các biến hóa từ từ được triển khai, tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Không thể xóa nhòa, cũng không thể lay động.
Thần Ma Cửu Biến, cũng là bất biến.
Tiểu An lẳng lặng nhắm mắt lại, nói: