Tiếng ầm ầm to lớn vang lên, trên mặt đất xuất hiện vết nứt sâu hoắm. Nhưng lại đánh vào khoảng không.
Bóng người của Lý Thanh dần biến mất, chợt thoáng qua như hoa trong gương, trăng trong nước. Hắn bật cưỡi vẫy tay:
"Không chơi với ngươi nữa, ta còn phải chuyên tâm đánh trận."
"Cần giúp đỡ cứ nói."
"Không cần, chỉ là vài trận chiến nhỏ nhàm chán, sợ ngươi thấy buồn chán mà thôi."