Ngưu Đầu A Cạnh không truy đuổi, chỉ bật cười thật lớn:
"Hoàng Tuyền Lộ không có điểm cuối, ngươi có thể trốn ở đâu chứ?"
"Hừ, lão tử không đấu lại ngươi thì chẳng nhẽ không thể chạy thoát hay sao?"
Lý Thanh Sơn không lên tiếng phản đối, nhưng đột nhiên phát hiện dưới chân vẫn là Hoàng Tuyền Lộ uốn lượn khúc chiết. Đoạn nhỏ vào thì như con đường hẹp quanh co, đoạn lồi ra thì đi vừa một chiếc xe ngựa. Lồi lõm, bụi bặm chồng chất lên nhau, trông giống một con đường đất bình thường ở nông thôn.
Hắn nhướng mày, đột nhiên đổi hướng đi. Nhưng dù hắn đi về phía Đông Nam Tây Bắc, hay là bay về phương nào thì Hoàng Tuyền Lộ đều kéo dài tới chỗ đó. Mà còn tiếp tục kéo dài trong tầm nhìn của hắn, như thể đã dự liệu trước được hắn sẽ chọn hướng nào vậy.