"Thấy khó cũng không sao. Nếu không phải hoàn cảnh bất đắc dĩ thì ta cũng không muốn quấy rầy ngươi."
"Ngài biết ta ở Địa Ngục Đạo sao?"
"Đương nhiên, có ai mà không biết Ngưu Đầu A Cạnh chứ. Có ai mà không hay đâu."
Thanh ngưu cười nhìn hắn, lúc này trông hơi xuất thần tựa như đang nhớ lại câu chuyện vô cùng xa xưa, sau đó lại đột nhiên hồi thần:
"Phải rồi, ta phải đi đây! Người già rồi chỉ thích nhớ chuyện ngày xưa, ngươi còn sống làm ta rất vui. Có quá nhiều tộc nhân không đáng chết lại phải chết, đây là lúc nên chấm dứt."