Ngưỡng Quang phương trượng không cười nổi với câu chuyện cười này, chỉ ngơ ngác nhìn ngọn Lang Nha Sơn. Sau đó như chợt hiểu ra điều gì, hắn lẩm bẩm:
"Núi đi núi lại tới, hoa tàn hoa lại nở. Thành từ hư, sao có thể lấy từ bên ngoài."
Lý Thanh Sơn không hiểu nổi ý trong lời của Ngưỡng Quang, vẫn còn liều mạng suy nghĩ đối sách:
Đầu tiên là phải cố gắng kéo dài khoảng cách, một hơi bay xa mấy vạn dặm. Nhưng với một vị Thần Linh, biết súc địa thành thốn mà nói thì thiên nhai chỉ trong gang tấc, khoảng cách không có ý nghĩa gì với họ cả.
Tiếp theo là chạy tới một tòa thành lớn nào đó, dùng cư dân trong thành làm con tin để uy hiếp Già Lam Thần. Không nói tới Già Lam Thần có mắc bẫy hay không thì hắn đã là người không muốn làm loại chuyện thối nát như này đầu tiên.